Tàu đã chuyển bánh, đêm tối cũng đã bao trùm khắp không gian, một tôi trên chuyến tàu miền Trung trở về quê mẹ.
Toa tàu chật kín người, ngày cuối tuần người ngược xuôi như trẩy hội, nên dù cố gắng, tôi cũng chỉ mua được vé ngồi cứng để bắt đầu cuộc hành trình gấp gáp của mình. Tôi trở về để tiễn một người bạn đi xa.
Không biết, tôi đã đếm được bao nhiêu cột đèn đường mà đoàn tàu đêm đó đã đi qua, tiếng thở nhẹ của người đồng hành kế bên thỉnh thoảng lại bị thức giấc bởi âm thanh va chạm trên đường ray, hay bởi tiếng còi tàu… Tôi ngồi lẩm nhẩm đếm cả tiếng muỗi vo ve, chỉ để mong mình chìm vào giấc ngủ trong phút chốc, để đêm nay qua nhanh đi, để ngày mai còn về kịp.
Nhưng những kí ức về ngày xưa cũ, về những ngày còn cắp sách đến trường, hái cho nhau từng quả bàng chín, những lần lườm nguýt, cấu véo nhau rồi cười lên sặc sụa. Kỷ niệm sẽ nằm đó mãi ngủ yên, nếu không có ngày bạn đánh thức nó, chỉ để tiễn bạn đi.
Tôi nhớ những lần đến nhà bạn học nhóm, những lần chạy búa xua trong vườn cây nhà bạn để hái ổi, vặt na… Nhớ lắm tiếng bạn cười trong trẻo. Tiếng cười hồn nhiên.
Vậy mà giờ đây, tôi trở về quê mẹ, chỉ để kịp tiễn bạn lần cuối.
Sáng gặp nhau của những đứa bạn từ bốn phương đổ về, mùi tàu xe, mùi bụi đường còn phảng phất. Không phải là tiếng gọi í ới, không phải là tiếng cười nói liến thoắng, thay vào đó là những đôi mắt nhìn nhau che giấu điệu buồn. Những đứa ở nhà đã tụ tập, những đứa ở xa đã kịp chạy về, tiễn bạn.
Mồ hôi, nước mắt, nắng chiều miền Trung hanh heo, nhạt nhòa đè nặng trong bước chân chầm chậm.
Khóc khóc cười cười, đời người vẫn phải sống hỗn độn với những mớ chuyện bòng bong. Dù có đau đớn, có hân hoan hay thế nào đi chăng nữa, quá khứ rồi vẫn phải ngủ yên để hiện tại bước tiếp. Chỉ muốn nói, bạn hãy yên tâm ra đi, vì nơi đây, trên quê hương này, vẫn luôn có chúng tôi nhớ về bạn.
(Một câu chuyện cũ- Viết tiễn bạn)