Không phải khi lớn lên, người ta mới biết đến tình yêu đôi lứa, nhưng chỉ khi lớn lên, người ta mới cảm nhận thấy tình yêu có nhiều màu sắc, mùi vị.
Lớn lên, tôi đón nhận tình yêu của một người mà sau này tôi gọi là chồng. Những yêu thương, hờn ghen thái quá với người ấy nhiều khi biến tôi thành một người khác.
Nhiều khi, trong những xô bồ, hỗn độn của cuộc sống, bỗng thèm được trở về những khoảnh khắc ngày xưa. Không phải xao lòng, không phải mộng mị, nhưng trong hoài niệm đó có hắn- một kỷ niệm trẻ con. Mỗi lần nhớ về ngày xưa, trái tim tôi không nhói đau, không rung động mãnh liệt, nhưng nó lại đập những nhịp đập khác lạ với thường ngày.
Nhà hắn ở ngay cạnh nhà tôi. Cứ chiều chiều, hắn ở bên nhà lại ngêu ngao “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi. Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn…” Nghe cái giọng vẫn còn hơi sữa của hắn, có hôm chủ nhật mẹ tôi ở nhà, bà cũng phải bật cười, khen hắn dễ thương. Những lúc đó, tôi vội vàng lẻn ra gặp hắn ngay, cho dù bố tôi có dặn rất kỹ: ở nhà không được mải chơi, lêu lổng, nhất là chơi với “cánh mày râu”. Bố dặn kỹ càng thế cũng đúng thôi. Năm đó, tôi và hắn bước vào lớp…một.
Phải công bằng mà nói, hắn thật đẹp trai, trán cao này, mắt đen này, da trắng này. Quái, sao ngược đời thế nhỉ? Hắn đàn ông mà dung nhan đẹp như thiếu nữ, tôi thiếu nữ lại xấu hơn… đàn ông. Tôi đen, cao lêu nghêu, mắt một mí. Của đáng tội, thế mà hắn luôn mồm khen: “đằng ấy (là tôi) thật dễ thương”.
Điều đó cũng dễ hiểu, trong xóm, chỉ mỗi tôi và hắn là cùng tuổi. Nhà tôi và nhà hắn lại liền kề nhau, không chơi với nhau thì chơi với ai nữa, không khen tôi thì hắn còn ai mà khen.
Hắn gọi tôi ra, hai đứa chui vào góc vườn sau nhà. May mà bố mẹ tôi và bố mẹ hắn cùng đi làm, nếu không, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi và hắn, một nam- một nữ, hí hoáy chơi đùa với nhau. Nghĩ cũng chột dạ.
Chúng tôi chơi trò gia đình, tôi là mẹ, hắn là bố. Bố mẹ quần quật đi mò cua bắt ốc. Bố đi kiếm thức ăn, mẹ ở nhà nấu cơm. Hắn mang đồ chơi sang. Hắn thật ga lăng, có đồ chơi mới lập tức mang sang cho tôi chơi cùng, có bánh kẹo ngon luôn để dành ăn cùng với tôi. Còn tôi, đã xấu tính lại còn xấu nết. Có đồ chơi mới thì cất kín để chơi một mình, có miếng ăn ngon cũng ăn một mình thôi. Được cái, hắn không biết, hoặc nếu có biết, hắn cũng làm gì được. Chắc là hắn thích tôi rồi. Khi thích nhau rồi thì “chín bỏ làm mười” mà.
Bây giờ lớn lên tôi mới biết, thuở bé mình đã có tính AQ. Những điều xấu xa tôi đều cho là tốt đẹp cả. Những việc tôi làm không phải với hắn tôi đều cho là phải cả. Như việc tôi bôi mực vào áo trắng của hắn, tôi vẽ linh tinh vào cuốn tập mới mua của hắn… Hắn cũng thật lạ, hắn không tức tối khi tôi làm thế. Hắn chỉ cười thôi. Hóa ra, tình yêu làm cho người ta bao dung hẳn.
Trời mưa, cái góc vườn “điểm hẹn” của tôi và hắn ngập nước. Hắn không sang chơi cùng tôi được. Hình như hắn nhớ tôi. Tôi biết mà. Hắn lại nghêu ngao bài hát “Dậu mồng tơi”.
Hè đến. Nghỉ học. Hắn về quê thăm ông bà. Hắn đi một tháng. Tôi lang thang trong nhà ra ngõ. Tôi thơ thẩn ngắt lá mồng tơi. Tôi nhẩm hát bài “Dậu mồng tơi”. Ô kìa, tôi nhớ hắn. Tôi bắt đầu mong ngóng ngày hắn về. Tôi buồn, không thèm cả xem bộ phim hoạt hình yêu thích, không thèm đồ chơi đẹp. Tôi thèm được gặp hắn và nghe bài “Dậu mồng tơi” có hơi sữa.
Hắn về, cao lớn hẳn. Một tháng mà hắn trông chững chạc thế. Đẹp trai hơn. Tôi chui vào nhà tắm, lấy gương soi. Ối, đã xấu lại còn xấu hơn. Nhớ nhung làm con người ta gầy mòn. Tôi chép miệng.
Hắn sang, í ới kể chuyện, sởi lởi chia quà. Hắn bao giờ cũng thế. Đẹp trai, phong độ, hào phóng. Tôi ngưỡng mộ hắn quá. Nhưng là phận nữ nhi. Phải giữ thuần phong mỹ tục, không nên ngỏ lời trước. Hắn thì hồn nhiên, hắn nắm tay tôi. Tôi run run, nghĩ ngợi lung tung. Tội nghiệp hắn, chắc hắn ngây thơ hơn tôi.
Hắn làm sao hiểu được hết những gì tôi đang nghĩ. Tôi bằng tuổi hắn, tôi là con gái, tôi nghĩ sâu hơn hắn về nhận thức tình cảm đấy. Thật chứ không phải đùa đâu.
Ngày qua ngày, mối tình của tôi và hắn càng sâu đậm thêm, chí ít là từ phía tôi.
Đùng một cái, nhà hắn chuyển lên thành phố. Bố mẹ hắn chuyển công tác. Hắn gọi tôi ra góc vườn, tặng tôi tất cả các đồ chơi hắn có. Hắn bảo: rất buồn khi phải xa tôi, rằng tôi đừng quên hắn. Rằng hắn sẽ nhớ tôi, mãi mãi.
Tôi khóc, khi bị bố đánh tôi cũng không khóc nhiều bằng. Nước mắt thấm vào môi, tan vào miệng, đắng đắng, chát chát, mặn mặn. Ơ, mùi nước mặt lạ nhỉ. Lần đầu tiên tôi nếm.
Hắn đi, rồi đi mãi. Hắn còn bé, cũng như tôi còn bé. Không ai chủ động liên lạc với ai. Tôi và hắn mất hút liên lạc. Một mối tình đi qua đời tôi. Trong sáng, thánh thiện.
Chí ít nhờ nó tôi cũng biết được mùi vị của nước mắt….
Nỗi buồn dần cũng nguôi ngoai. Tôi nhanh chóng quên “người tình” láng giềng. Nhà hàng xóm có chủ nhân mới. Một cô bé cũng trạc tuổi tôi. Nhưng có điều này làm tôi hí hửng nhất, khoái chí nhất. Nó xấu xí hơn tôi. Răng thì mọc lia chia, lố nhố như một đội bóng đang tản quân, đã thế người lại bé con như cái nấm, tóc lưa thưa, hoe vàng. Tôi lên mặt làm cao. Không thèm chơi với đứa xấu hơn mình. Mặc dù, có lúc thấy cũng tội. Nó mon men sang gần dậu mồng tơi, giả vờ ngó nghiêng. Tôi không gọi nó sang nhà. Còn lâu nhé. Tôi có nhiều đồ chơi đẹp, chỉ chơi một mình thôi.
Rồi thời gian trôi nhanh, thấm thoắt tôi bước vào cấp 2. Sau kỳ thi chuyển cấp căng thẳng, tôi dường như quên hết chuyện cũ. Ngắm mình trong gương, hóa ra mình không đến nỗi tệ.
Ngày mai tôi bước vào năm học mới….
Oạch…ái…. Tôi ngã sấp. Chết rồi, cái áo trắng mẹ mới mua. Cái áo trắng dành cho năm học mới. Ngẩng lên, một khuôn mặt rất đẹp trai (y như diễn viên trên phim ấy), một nụ cười răng khểnh. Tôi thấy hết cả đau. Ơ nhưng mà, mình phải giả bộ tý. “Bắt đền áo cho tôi”, “Mình xin lỗi”. “xí…”. Tôi nguýt rõ dài. Tôi cong môi lên- khi này chắc tôi khủng khiếp lắm. Tôi bắt hắn phủi áo cho tôi. Hắn luống cuống làm ngay lập tức. Cũng tội nghiệp, cả hắn và cả tôi. Ngày đầu tiên đến trường đã gặp họa. Cơ mà, cái răng khểnh của hắn thật là duyên.
Vào lớp, hắn có ý tránh mặt tôi, nhưng như thế tôi lại càng để ý hắn mới lạ. Nhất là để ý khi hắn cười, cái răng khểnh của hắn….Cái răng khểnh làm tôi không ghét hắn được. Tôi cười thầm, tôi ngồi ngay sau hắn. Lần đầu tiên từ ngày đi học, tôi thấy cô giáo hiểu lòng mình. Từ chỗ ngồi này, tôi tha hồ mà ngắm cái răng của hắn. Không bị ai phát hiện.
Ơ kìa, tôi nhảy thót lên như bị điện giật. Cái con bé cạnh nhà mình, nó cũng học lớp này sao? Hừ, nó lại ngồi ngay cạnh “cái răng khểnh của mình” chứ. Ô!!! Tôi nhận cái răng khểnh của mình từ bao giờ ấy nhỉ? Dường như hai má mình nóng lên. Dấu hiệu của thẹn thùng đây mà. Cảm giác y như lúc mình dọn cơm mà làm vỡ bát ấy. Cũng thẹn với mẹ lắm chứ. Lớn rồi mà còn hậu đậu quá.
Nhưng cảm giác ghen tỵ ùa đến. Sao con bé kia nó học lớp mình nhỉ? Ừ mà, nó cứ đi học đi, không sao. Chỉ có điều, nó đáng ghét vì nó ngồi cạnh chàng. Tiếng chàng nghe hay hay nhỉ. Mình bắt chước cái cô hay hát cải lương trên tivi. Thôi từ nay gọi người ấy bằng “chàng”.
Kết thúc buổi học, xông thẳng lên hỏi cô giáo, biết được chàng tên Hoàng Nam, nó (con bé kia) tên Trà Mi. Ngồi sau xe bố chở về, nghĩ thầm, biết tên cũng chẳng để làm gì cả. Tò mò thì hỏi thôi.
Chàng học rất giỏi, con bé cạnh nhà học cũng giỏi. Tôi không hậm hực gì, vì tôi học giỏi không kém. Nhưng mà tức nỗi, càng ngày trông con bé kia càng xinh hơn. Tóc nó không còn hoe hoe nữa, mọc dài hơn, được cột gọn gàng phía sau. Chà, ước gì mình lớn hơn tí nữa nhỉ? Mình sẽ đi ép tóc thẳng như mấy chị khóa trên. Tóc thẳng Hàn Quốc thì đẹp phải biết. Cái gì của Hàn Quốc cũng đẹp, nhất là mấy diễn viên.
Chia nhóm học tập. May mắn cho mình, cũng oái oăm cho mình. Chàng và nó với mình cùng nhóm. Nhóm cùng nhau học tập, nhóm cùng nhau chia sẻ. Mưa dầm thấm lâu, cái đáng ghét không còn ghét nữa, cái dễ thương càng dễ thương hơn. Tuổi thơ mà, dễ hờn giận cũng dễ giỗ dành. Ba đứa thành bộ ba cùng tiến.
Kể ra thì chàng và Trà Mi (thành nhóm rồi thì không gọi là nó nữa) rất tốt với tôi. Thậm chí chiều tôi nữa là khác. Tính tôi vốn đỏng đảnh lại còn đành hanh. Vậy mà, hai người họ vẫn luôn giữ hòa thuận. Nhất là Trà Mi, bị tôi kèn cựa đủ điều. Tôi muốn trong mắt chàng, tôi hơn hẳn.
Tối, đang giải bài tập toán thì nghe tiếng khóc khẽ, tiếng trò chuyện rì rầm. Ló đầu xuống phòng khách (mẹ mà biết mình nghe lén thì chết), thấy mẹ và Cô Hoa (mẹ cái Trà Mi) đang ngồi nói chuyện. Người lớn lạ thật, lớn rồi còn khóc nhè. Hóa ra người lớn cũng giống trẻ con, khóc phải có người dỗ dành.
Ngày mai, đến lớp, thấy Trà Mi nghỉ học.
Lại ngày mai đến lớp, Trà Mi vẫn nghỉ học…
Suốt một tuần liền, tôi và chàng mon men đến nhà Trà Mi mà không có thông tin gì. Hỏi cô giáo thì cô bảo bạn ấy có việc riêng. Tức quá, không thể thế này được. Sao nhà Trà Mi đóng cửa im ỉm thế nhỉ. Tối nay phải hỏi mẹ cho ra nhẽ.
Thì ra, gia đình Trà Mi có trục trặc, bố mẹ bạn ấy li hôn. Tôi chưa hiểu li hôn cặn kẽ ra làm sao. Chỉ thấy mẹ giải thích sơ sơ, rằng từ nay Trà Mi chỉ ở cùng với mẹ, bố bạn ấy đi xa. Mẹ tôi dặn phải tốt hơn với Trà Mi. Tôi không nói gì.
Không ở cùng với cả bố và mẹ thì buồn lắm. Nếu tôi không được ở cùng bố thì sao nhỉ. Rùng mình, không đời nào tôi chịu nổi. Bố hay mua đồ chơi cho tôi, đèo tôi đi học, đi họp phụ huynh những lúc mẹ bận. Bố đưa tôi đi chơi công viên, bố đưa đi ăn nhà hàng…. Ôi, Bố, thật tuyệt vời khi có bố ở bên.
Phải làm thế nào để tốt hơn với Trà Mi nhỉ. Nhường cho bạn ấy một ít đồ chơi? Không được, đồ chơi của mình toàn thứ đẹp và đắt tiền. Không cho, không cho…
Thôi, từ nay sẽ quý bạn ấy hơn này, không đành hành với bạn ấy nữa. Điều này có vẻ ổn, nhưng mà trông nó trừu tượng quá nhỉ. Khó quá!
À , phải rồi, có cách này hay lắm. Nhưng thế thì mình đau lòng quá. Thôi vì tình bạn, hy sinh một chút cũng không sao. Đêm hôm đó, một đêm không có trăng. Lần đầu tiên tôi ngủ muộn vì trằn trọc. Ngày mai, tôi sẽ nhường “răng khểnh” cho Trà Mi, nhường chàng cho bạn ấy. Chỉ có thế, Trà Mi mới luôn có người ở bên an ủi. Tôi lui về hậu phương. Mà cũng tại tôi xinh hơn Trà Mi (tính AQ trỗi dậy). Tôi xinh hơn, tôi sẽ dễ tìm kiếm được một chàng khác vừa ý, mà lần này cũng phải tìm cho được chàng có răng khểnh như Hoàng Nam . Trà Mi dẫu có xinh hơn dạo trước, nhưng còn lâu mới đuổi kịp tôi. Tôi mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Tôi sống với lời thề không “xâm phạm” chàng của Trà Mi nữa, tỏ ra là một người cực kỳ lãnh đạm. Chàng cũng không để tâm lắm chuyện đó, chàng vẫn cười đùa với cả hai. Nhưng lòng tôi đã quyết rồi. Tôi vì tình bạn (mặc dù tôi chưa hề chia sẻ đồ chơi với bạn), tôi đã nhường chàng cho bạn rồi đấy.
Tôi thấy mình cao thượng lạ lùng……