Trên giàn phơi, Đỏ gặp lại Trắng thun lạnh và một vài anh chàng mới. Tại chung cư, giàn phơi chỉ nằm gọn lỏn phía trong ban công và bên ngoài trang bị thép lưới kỹ càng. Biết vậy, nhưng vốn sợ độ cao, thỉnh thoảng Đỏ cứ nhắm nghiền mắt khi có cơn gió nhẹ lùa tới.
Mang tiếng là phơi phong, nhưng nắng không đến mặt. Ở đây, chỉ có tiếng gió vi vu và tiếng sột soạt nhè nhẹ của quần áo va vào nhau đung đưa. Đỏ liếc nhìn bạn bè, người cũ xung quanh, tất cả đều vừa chui ra từ cái hõm sâu của lão máy giặt, da dẻ nhăn chỗ này, gập chỗ kia. Có thể nói, trên giàn phơi, hiện tại Đỏ vẫn là nhân vật phẳng phiu và sáng giá nhất. Âu cũng là cái giá của đồ mới, dăm bữa nửa tháng sẽ được nâng niu nựng nịu. Hy vọng cô chủ không thuộc trường phái “Cả thèm chóng chán”.
Đỏ nghĩ ngợi mông lung, rồi vô tình thấy ánh mắt của 2 Xmen đang nhìn mình. Một xanh rêu và một đen, ra dáng khoẻ mạnh nhưng có vẻ cổ điển. Đỏ uể oải nhếch mép cười đáp lại, rồi chợt áy náy nghĩ hình như mình nhếch mép vậy là không phải phép. Dù sao đi nữa, mẹ đã dặn, hãy luôn sống theo kiểu “Dĩ hoà vi quý”, có thể chấp nhận “Bằng mặt mà không bằng lòng”. Tối đến. Đỏ cùng các chiến hữu trên giàn phơi được thu về, gấp xếp cẩn thận rồi cho vào ngăn tủ. Vừa đặt thân mình vào ngăn tủ, Đỏ đã thấy nhức nhối bởi mùi nước hoa, chính là cái mùi hương hăng hắc trong lần đầu tiên gặp cô chủ mới ở cửa hàng. Đưa tay bịt mũi, nhìn quanh thấy mọi người vẫn bình thản.
Trắng thun lạnh thì thầm: Ra mắt chào mọi người đi thôi!Sau câu nói dù nhỏ của Trắng thun lạnh, mọi người trong ngăn tủ đang rì rào bỗng im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về người mới. Vốn xuất thân từ vương quốc nữ quyền, toàn chị em xinh đẹp, nhưng Đỏ vẫn thấy choáng ngợp khi đặt chân vào đây. Cũng không một đấng mày râu, cũng toàn các chị em nhưng chỉ có 2 màu Trắng và Nude.
Ngoài Trắng thun lạnh thì đằng kia còn có Trắng cotton trơn, Trắng cotton ren, rồi Trắng thun lạnh ren… Bên này thì Nude trơn, Nude ren, Nude cotton, Nude thun lạnh… Bất giác Đỏ nhìn xuống bản thân mình và trong phút chốc nó ước ao, giá mình cũng mặc áo Trắng hoặc Nude.
Sự khác biệt về màu áo lúc này không làm Đỏ cảm thấy nổi trội hay hãnh diện, mà chính nó khiến cho Đỏ thấy đơn độc biết bao. Đỏ cố trấn tĩnh để lấy lại hình ảnh kiêu hãnh ngày thường, nhưng trong tình thế mặt đối mặt này, với những đôi mắt của ma cũ nhìn như cú vọ, Đỏ linh cảm có nhiều sự xáo trộn sẽ tới. Sau một lúc im ắng thăm dò, các ma cũ bắt đầu xúm xít thì thầm, chỉ trỏ vào màu áo.
Một Ả Trắng cotton nhìn sang Đỏ rồi lại chụm đầu vào nhóm: – Xinh đến ghét nhỉ? Ả Nude trơn cười: – Xinh thì cũng để ai ngắm! Rồi đến Ả có vẻ dừ nhất nhóm lên tiếng: – Đỏng đảnh đến là loè loẹt!
Lần này, Đỏ chợt nhếch mép cười. Cuộc đời vốn lắm thị phi: Xinh thì người ta ghét, Xấu thì người ta chê, Bình thường cũng chắc zề đã yên chuyện! Dù sao đi nữa, Đỏ cũng đã chuyển về nơi ở mới, có thể cũng là nơi làm việc từ nay đến cuối đời? Đỏ đi theo Trắng thun lạnh, lùi vào 1 góc của ngăn tủ. Nơi đây tối tăm hơn một chút nhưng có vẻ bình ổn hơn. Đám ma cũ bành trướng choán hết gần cả ngăn, tỏ vẻ khinh khỉnh.
Đỏ nằm xuống bên cạnh người bạn mới Trắng thun lạnh, trong màn đêm, nghĩ về những ngày trước đây. Nhớ lúc còn ở trong vòng tay mẹ, được mẹ và các chị em gái chiều chuộng yêu thương. Những hình ảnh cũ về các giai đoạn trải qua trên đường đời cứ thấp thoáng ẩn hiện.
Mắt Đỏ díp lại, chập chờn đi vào giấc ngủ, vẫn loáng thoáng nghe tiếng xì xào bàn tán. Không phải của mấy Ả ma cũ cùng phòng, mà là tiếng của Xmen ở ngăn tủ bên cạnh.
(Còn tiếp)
1 bình luận
Bài viết hay quá bạn!