Suốt dọc đường đi, Đỏ vẫn đỏng đảnh trong túi xách của người chủ mới, kênh kiệu liếc mắt nhìn chị Son, cô Phấn và có phần khinh khỉnh với lão Nước hoa có mùi lạ. Túi xách không kéo kín khoá nên gió lạnh len lỏi lùa vào, hơi co mình lại chút xíu, Ả tự nhủ: Đến cái túi xách cũng ỡm ờ như các cô gái, phải hở hở, úp úp mở mở mới thấy mình tự tin. Rồi như chợt nhớ đến lời cô chủ cửa hàng thì thầm với bé giúp việc, Ả mông lung nghĩ đến tương lai sắp tới của mình. Chả có nhẽ, lại chung một nhà với G…Á…I?
Nhớ lúc còn ở với mẹ, luôn được dặn dò về công- dung-ngôn- hạnh, rồi thì mà là phẩm chất sắt son của người phụ nữ, rồi abcd là trong sáng thanh tao, vậy mà để người đời gọi mình là G…Á…I thì còn gì đáng sống nữa? G…Á…I trong mắt Ả, thật là ghê tởm, bỉ ổi.
Ả nhắm mắt rùng mình muốn nhổ toẹt bãi nước bọt, nhưng mở mắt ra chợt thấy bao mắt khác đang nhìn mình. Ánh sáng khe khẽ từ lỗ hỡ khoá túi giúp Đỏ nhận ra, hình như, những thành viên trong túi đang chiêm ngưỡng nhìn Ả. Đỏng đảnh vươn mình một cái, cố tình để lộ nét yêu kiều, Ả quên hết suy nghĩ hiện tại, mải làm dáng.
Ả theo chủ mới đi dọc các con phố, rẽ xiên rẽ xẹo giữa trời rét và gió, rồi dừng lại trước một showroom ô tô. Ghé mắt nhòm ra ngoài, Ả choáng ngợp trước những dàn siêu xe bóng bẩy. Lâu nay, ngồi trong cửa hàng cạnh mặt đường đấy, ngày ngày nhìn xe cộ đi lại đấy, nhưng bát nháo bát nhào. Lần đầu tiên trong đời, Đỏ nhìn thấy những chàng siêu xe đẹp trai, hoàng nhoáng đến vậy. Xa kia nữa, dãy bên trái, cũng có một dàn xe nữ. Ả tự nhiên thấy mặt nóng ran, mà quái lạ không phải vì xấu hổ. Thôi chết, tính đỏng đảnh lại trỗi dậy, cũng lại cái tính ích kỷ của đàn bà. Người Đỏ tự nhiên bứt rứt khó chịu, mặt mũi nhăn nhó, chỉ vì Ả nhìn thấy góc kia có một em siêu xe đỏ chót, sang trọng và đỏng đảnh quá trời.
Ước gì, ta là người. Ôi, con nhà người ta!Nàng, cô chủ mới, à mà không, là G…Á…I xuống xe, xách túi bước vào, cười chào mọi người trong showroom phơi phới. Kinh nhỉ, đến nơi phồn hoa thế này, chắc… không phải dạng vừa đâu.
Rồi Ả nhìn thấy còn nhiều người đẹp khác, những cô gái mặc váy đỏ, đi tất lưới trong đôi giày đỏ. Các cô đang chăm chú nghe phân công nhiệm vụ bởi một nam giới trung tuổi, rồi ngay lập tức ai về vị trí của người đấy. Đỏ mang máng nhận ra, hình như mình đã nhầm. Lần này thì Đỏ xấu hổ thật sự.
Xã hội này, ganh ghét, tị hiềm với nhau đầy rẫy. Xấu thì bị nó chê, đẹp thì bị nó dèm, ngu mà cứ tỏ ra nguy hiểm. Thế cho nên, chưa chắc xem mặt mà bắt được hình dong, kiểu như một anh comple, cà vạt, còn bỉ ổi hơn một anh xăm trổ đầy mình, cũng như một bà kín cổng cao tường chắc gì đã thuỷ chung bằng một cô nửa hở nửa hang. Như Đỏ đây, Đỏ đỏng đảnh nóng bỏng thế thôi, chứ lắm khi lại còn thuỷ chung hơn cả khối cô màu Tím ấy chứ.
Đỏ gật gù phản biện cho sự nhìn nhầm người của cô chủ cửa hàng với đứa giúp việc xỏ xiên Nàng là G…Á…I, chỉ vì nàng có nhan sắc mỹ miều, bo đì dáng chuẩn, lại còn ăn mặc khoe đường cong nữa. Đỏ nhận ra Nàng là nhân viên bán ô tô ở showroom lớn, cũng biết ăn diện và làm đẹp, đặc biệt là chịu chi. Chỉ cần thế thôi, Đỏ vẫn bảo lưu là mình… tốt số.Giờ nghỉ, Nàng chủ mới túm tụm cùng các người đẹp khác buôn chuyện về…đàn ông. Đánh giá chàng này đẹp trai lại mắc tội nghèo, chàng kia kiếm tiền giỏi mà chán quá lại đã một vợ một con… Đỏ tủm tỉm cười, ngày trước chị em nhà Ả cũng thế. Xôn xao cả góc phố bàn chuyện tình yêu, đêm còn mơ ngủ gặp mộng với anh chàng đẹp trai mang quốc tịch Hàn.
Ở trong túi xách, Đỏ cũng hứng chí hóng hớt đến nỗi phồng cả mồm ra. Vừa lúc câu chuyện bên ngoài đã nhạt. Nàng vội tóm ngay lấy Ả, hoa chân múa tay khoe với cả làng về đồ mới. Đỏ cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Rằng nội y tất nhiên là niềm đam mê bất tận của phụ nữ, rằng Đỏ vốn thoát ly từ gia đình quý tộc, tất nhiên nhìn sẽ sang chảnh tuyệt đối…
Vậy mà vẫn choáng ngợp trước sự xì xào to nhỏ khen ngợi đường nét, và đương nhiên là ngưỡng mộ về sự chịu chi của cô chủ trước một món đồ đẹp. Ô kìa, đỏ vẫn nhạy cảm nhận ra, trong cái đám lố nhố kia, có người khen thật, kẻ giả vờ. Nhưng phần lớn đều muốn hỏi cô chủ địa chỉ của cửa hàng để đến tậu một cái như thế, cho nó tông xoẹt tông với trang phục làm việc.
Ngay lúc này, Đỏ lại tự trách mình sao lạc hậu trước thời đại công nghệ thế. Đáng lẽ ra có một cái Smartphone bên cạnh, có phải là được selfie chụp hình tự sướng trong khoảnh khắc để khoe lên Facebook không, có phải là chát viber hoặc Zalo bắn tin về cho mẹ chuẩn bị ra lò những em Đỏ đỏng đảnh mới?
Nhưng dù sao đi nữa, sau hôm nay, Đỏ cũng sẽ bắt đầu sống tại nhà mới với cô chủ mới, mà trong thâm tâm, Ả vẫn muốn gọi cô là Nàng, như tiếng gọi trong lần gặp đầu tiên.
(Còn tiếp)